Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

HOANG PHẾ


HOANG PHẾ

Có khi nào em hỏi?
Sao tình anh phôi pha
Vòng tay lơi hò hẹn
Thơ câm lời thiết tha.

Có khi nào em mong?
Áng mây tím ngoài song
Thôi lạc vào sóng mắt
Mắt biếc xưa nhớ nhung.

Có khi nào em nhớ?
Ai trắng những đêm mơ
Hiến dâng miền cổ tích
Quả tim hồng ngu ngơ.

Có khi nào em đọc
Lời đằm thắm yêu thương
Những vần thơ rỉ máu
Len lén gối đầu giường

Có khi nào trên tay
Run rẩy chén rượu cay
Đắng lòng chiều hoang phế
Quạnh vắng hành tinh này.

6 nhận xét:

  1. Có khi nào anh biết
    xa nhau không cách biệt
    tình mãi là thiên thu...
    thơ anh là lời ru,
    nồng nàn trên gối cũ,
    giấc mộng xưa không đủ,
    níu mỗi bước chân em...

    Trả lờiXóa
  2. Đúng đó Tím Huế ơi, nàng thơ đã ra đi, thơ không đủ sức níu chân người. Sao Tím hiểu lòng ta như thể...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À ha...
      mắt kính đen
      ai đã để quên...
      Tím mang vô thử...
      phán ra vài lời, tin không...

      Xóa
    2. Thôi thôi Tím ơi

      Xin người hai tiếng tạ ơn
      Yêu thương đã hết dỗi hờn đã phai

      Nb mong bạn mãi mãi mang kính hồng cho đời thêm tươi, bỏ chiếc kính đen u ám kia đi. chúc bạn vui

      Xóa
    3. Tâm trạng Nb,
      Tím mang kính đen
      mới may ra...soi thấu...

      Kính hồng,
      cất đó, dành để đọc
      thơ tình Nguyên Bình...

      Xóa
    4. Vậy hả? Khi đọc thơ tình Nb thì nhớ đó nghe. Chẳng có gì u ám bên trong mô mà mang kính đen để lọc. nghĩ chi, cảm chi là cứ viết ra thôi, không hại ai mô mà sợ. Cảm ơn Tím đã đọc thơ Nb nghe. Chúc vui

      Xóa